Thứ hai, 26 Tháng 6 2017 09:12

Bí Mật Của Vua Solomon - 01. ABIDAN

Written by
Rate this item
(4 votes)

Bí Mật Của Vua Solomon – 7 Nguyên Tắc Thành Công Về Tài Chính Của Người Giàu Nhất Trong Lịch Sử Nhân Loại  - Bruce Fleet & Alton Gansky

ABIDAN

Abidan nung nấu hai điều ước. Thnhất, cu bé muốn mình được một nơi nào khác, chứ không phải nơi này. Thứ hai, cậu ước sao hai đầu gối mình đừng run nữa. Đối vi Abidan, chuyến đi bộ tnhà cu, ở khu Đông Bắc Jerusalem, đến đây dường như quá ngắn ngi, vì cu đã đến được đây sớm. Một người hầu cn của Đức Vua đi cùng với cậu đến cung điện, sau đó một người hầu cn khác dẫn cậu vào tòa nhà đồ s. Nếu không có những người hầu cận được chỉ định này, chắc là Abidan không có can đảm để đi từ nhà đến... đến nơi đây.

Viên quan hầu cận đi bên cnh cu cao, to, có vhãnh din và tự tin, như thể được sinh ra là để nm giữ cái địa vị cao sang mà ông ta đang nắm giữ. Ông ta đi đứng vi vttin xuất phát từ lòng dũng cảm. Là một người trầm lng, ông ta chnói có hai từ: “Lối này.” Quang cnh ca ni cung khiến Abidan cm thấy nght thở. Dưới chân cu là nhng phiến đá rất ln được đẽo gt bng tay, to nên nền móng cho tòa nhà. Nhng chiếc kèo, chiếc xà bng gỗ tuyết tùng dường như lơ lửng trên đầu cu, và các bức tường được bc bng nhng tấm ván gỗ được chm trổ bi nhng tay thlành nghề nhất.

Họ đi qua một căn phòng sâu hun hút có ba hàng cột đá, mỗi hàng có 15 ct, chm tay vào thấy mát lnh và nhn thín.Có rất nhiều khiên vàng treo trên tường.

“Năm trăm,” người hầu cn nói.

“Năm trăm?”

“Đó là số khiên vàng treo trên tường. Mọi người đến đây đều đặt câu hi. Cậu có định hi gì không?”

Abidan định không nói gì cả, nhưng rồi cậu nghĩ tốt nhất là không nên nói dối người đàn ông này. “Đây là chỗ nào ạ?”

“Đây là Cung Rừng Li-băng.”
“Nhữ
ng cây ct khiến nó trông giống như một khu rừng.” “Vì thế nên đặt tên như vậy.”

Khi cậu bé và người hầu bước vào một căn phòng khác, tim Abidan đập trong lồng ngc cứ như ngựa phi nước kiu. Ở đây, chân tường được ốp đá tốt đến mt phần ba chiều cao ca tường, và khoảng tường va màu trng giữa chân tường ốp đá và trần nhà bng gỗ tuyết tùng cao vút bên trên treo đầy các bc tranh vcỏ cây, muông thú. Đầu kia của căn phòng có mt chiếc ngai được đặt trên mt bục đá cao.

“Đây là... cháu muốn nói, đây là...?”

“Đúng,” viên quan hầu nói, “đây là Điện Chầu.”

Họ đi qua những căn phòng rộng lớn khác, và sau đó bước ra mt cái sân bao quanh bi những khóm cây đang nở hoa, nhng cái cây cao và những đài phun nước đang phun róc rách. Có một người đàn ông, ít tuổi hơn cha của Abidan nhưng chưa già lắm, đang đứng ngng mt nhìn tri. Ông mc mt chiếc áo choàng dài, và mái tóc đen của ông đã bắt đầu điểm bc.

“Thưa Đức Vua,” viên quan hầu nói, “Abidan, con trai của Zerah, đã đến rồi ạ.”

“Cảm ơn,” nhà vua nói. “Ngươi có thể đi được rồi.”

Khi viên quan hầu đã đi được một lúc, hai đầu gối ca Abidan li bắt đầu run lên. Cu bé định nói, nhưng chẳng nói nên li. Chân cậu như đã mọc rễ xuống đất, khiến cậu đứng im không thể nhúc nhích.

“Đến đây nào, cậu bé.”

Tim đập lon x, Abidan cố nhúc nhích đôi chân. Nhưng với mỗi bước chân ca cậu, đôi dép dường như nặng thêm. Đến lúc đã đi qua khoảng sân và đứng bên cạnh Đức Vua, cu vẫn cm thấy như vậy. “Con...” Cậu nói như nghẹt thở. “Con đã đến theo lnh của Người, thưa Đức Vua.”

Solomon quay mt li phía cậu bé. “Ta thấy rồi. Con có sợ không?”

“Có ạ, thưa Đức Vua.”

“Con bao nhiêu tuổi rồi?” Giọng nói ca Solomon nhnhàng và nghiêm ngh.

“Con mười ba tuổi rồi ạ.”

“Đã là đàn ông rồi đấy nhỉ?”

“Vâng... vâng.”

Solomon gật đầu. “Con có biết ti sao ta cho gọi con đến đây không?”

“Không ạ, thưa Đức Vua. Quan hầu cn truyền rằng Đức Vua muốn gp con. Con chbiết vy thôi ạ.”

“Ta biết. Cha con có khe không, Zerah ấy?”

“Cha con khỏe ạ. Nhưng đêm lạnh làm ông bị đau khớp ạ.”Abidan không hiểu ti sao mình li nói thêm câu thứ hai đó.

“Cuộc sống là thế đấy. Đã nhiều năm nay ta chưa gặp cha con rồi.”

Abidan không tin nổi tai mình nữa. “Đức Vua biết cha con ạ?”

“Ừ. Ông ấy đã cho ta rất nhiều lời khuyên hay, giúp đỡ ta khi ta còn là mt vvua trtuổi. Con có biết về nhng lời khuyên đó không?”

“Không, thưa Đức Vua. Con không biết.”

“Lâu lắm rồi, từ khi con chưa ra đời cơ, ta đã hứa vi cha con là ban cho ông ấy bất cân hunào mà ông ấy cầu xin.Trong số rất nhiều thmà ông ấy có thể cầu xin ta, ông ấy chcầu xin ta dy dỗ con.”

“Con ư?” 

“Ông ấy biết một ngày nào đó mình sẽ có một đứa con trai, và ông ấy muốn điều tốt nhất cho nó. Ta slà thầy dy ca con trong mt số lĩnh vực.”

“Con không xứng đáng để làm Người mất thời gian đâu, thưa Đức Vua.” Abidan cúi thấp đầu.

“Để rồi xem.”

“Con sẽ hc gì ạ?”

“Con có nhìn thấy cung điện của ta không?”

Abidan gật đầu. “Có ạ. Đó là cung điện đẹp nhất mà con được thấy... Còn đẹp hơn cả Đền Thánh ạ, đương nhiên là... cũng do Người xây nên.”

“Mất bảy năm thì xây xong Đền Thánh, còn cung điện này phi mất 13 năm mới xây xong đấy. Ta đã học hỏi được rất nhiều trong những năm qua, và Chúa đã ban cho ta sự khôn ngoan. Ta schia sskhôn ngoan của ta cho con.”

“Thưa Đức Vua, người ta nói rằng Người biết hơn 3.000 câu cách ngôn và châm ngôn.”

“Đúng vậy, và ta schia smt số với con, nhưng con phải ha là slng nghe và chú tâm đến nhng li dy ca ta. Con có hứa như vậy không?”

“Có ạ, thưa Đức Vua.”
“Thế
thì, bắt đầu học nào...”

Read 3108 times Last modified on Thứ ba, 07 Tháng 9 2021 19:25
Quang Harvest

Nên bây giờ còn có ba điều nầy: đức tin, sự trông cậy, tình yêu thương; nhưng điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu thương. [1 Cô-rinh-tô 13:13]

Comments powered by CComment

Chúng tôi đang phát hành nhiều Music Video nhạc mới trên

Liên Hệ

Mục Vụ Chia Sẻ Niềm Tin
Hy Vọng & Tình Yêu
www.quangharvest.com
Email: info@quangharvest.com

Nhận Bản Tin

Đăng ký để nhận thông tin cập nhật