Abidan nung nấu hai điều ước. Thứ nhất, cậu bé muốn mình được ở một nơi nào khác, chứ không phải nơi này. Thứ hai, cậu ước sao hai đầu gối mình đừng run nữa. Đối với Abidan, chuyến đi bộ từ nhà cậu, ở khu Đông Bắc Jerusalem, đến đây dường như quá ngắn ngủi, vì cậu đã đến được đây sớm. Một người hầu cận của Đức Vua đi cùng với cậu đến cung điện, sau đó một người hầu cận khác dẫn cậu vào tòa nhà đồ sộ. Nếu không có những người hầu cận được chỉ định này, chắc là Abidan không có can đảm để đi từ nhà đến... đến nơi đây.
Viên quan hầu cận đi bên cạnh cậu cao, to, có vẻ hãnh diện và tự tin, như thể được sinh ra là để nắm giữ cái địa vị cao sang mà ông ta đang nắm giữ. Ông ta đi đứng với vẻ tự tin xuất phát từ lòng dũng cảm. Là một người trầm lặng, ông ta chỉ nói có hai từ: “Lối này.” Quang cảnh của nội cung khiến Abidan cảm thấy nghẹt thở. Dưới chân cậu là những phiến đá rất lớn được đẽo gọt bằng tay, tạo nên nền móng cho tòa nhà. Những chiếc kèo, chiếc xà bằng gỗ tuyết tùng dường như lơ lửng trên đầu cậu, và các bức tường được bọc bằng những tấm ván gỗ được chạm trổ bởi những tay thợ lành nghề nhất.
Họ đi qua một căn phòng sâu hun hút có ba hàng cột đá, mỗi hàng có 15 cột, chạm tay vào thấy mát lạnh và nhẵn thín.Có rất nhiều khiên vàng treo trên tường.
“Năm trăm,” người hầu cận nói.
“Năm trăm?”
“Đó là số khiên vàng treo trên tường. Mọi người đến đây đều đặt câu hỏi. Cậu có định hỏi gì không?”
Abidan định không nói gì cả, nhưng rồi cậu nghĩ tốt nhất là không nên nói dối người đàn ông này. “Đây là chỗ nào ạ?”
“Đây là Cung Rừng Li-băng.”
“Những cây cột khiến nó trông giống như một khu rừng.” “Vì thế nên đặt tên như vậy.”
Khi cậu bé và người hầu bước vào một căn phòng khác, tim Abidan đập trong lồng ngực cứ như ngựa phi nước kiệu. Ở đây, chân tường được ốp đá tốt đến một phần ba chiều cao của tường, và khoảng tường vữa màu trắng giữa chân tường ốp đá và trần nhà bằng gỗ tuyết tùng cao vút bên trên treo đầy các bức tranh vẽ cỏ cây, muông thú. Đầu kia của căn phòng có một chiếc ngai được đặt trên một bục đá cao.
“Đây là... cháu muốn nói, đây là...?”
“Đúng,” viên quan hầu nói, “đây là Điện Chầu.”
Họ đi qua những căn phòng rộng lớn khác, và sau đó bước ra một cái sân bao quanh bởi những khóm cây đang nở hoa, những cái cây cao và những đài phun nước đang phun róc rách. Có một người đàn ông, ít tuổi hơn cha của Abidan nhưng chưa già lắm, đang đứng ngửng mặt nhìn trời. Ông mặc một chiếc áo choàng dài, và mái tóc đen của ông đã bắt đầu điểm bạc.
“Thưa Đức Vua,” viên quan hầu nói, “Abidan, con trai của Zerah, đã đến rồi ạ.”
“Cảm ơn,” nhà vua nói. “Ngươi có thể đi được rồi.”
Khi viên quan hầu đã đi được một lúc, hai đầu gối của Abidan lại bắt đầu run lên. Cậu bé định nói, nhưng chẳng nói nên lời. Chân cậu như đã mọc rễ xuống đất, khiến cậu đứng im không thể nhúc nhích.
“Đến đây nào, cậu bé.”
Tim đập loạn xạ, Abidan cố nhúc nhích đôi chân. Nhưng với mỗi bước chân của cậu, đôi dép dường như nặng thêm. Đến lúc đã đi qua khoảng sân và đứng bên cạnh Đức Vua, cậu vẫn cảm thấy như vậy. “Con...” Cậu nói như nghẹt thở. “Con đã đến theo lệnh của Người, thưa Đức Vua.”
Solomon quay mặt lại phía cậu bé. “Ta thấy rồi. Con có sợ không?”
“Có ạ, thưa Đức Vua.”
“Con bao nhiêu tuổi rồi?” Giọng nói của Solomon nhẹ nhàng và nghiêm nghị.
“Con mười ba tuổi rồi ạ.”
“Đã là đàn ông rồi đấy nhỉ?”
“Vâng... vâng.”
Solomon gật đầu. “Con có biết tại sao ta cho gọi con đến đây không?”
“Không ạ, thưa Đức Vua. Quan hầu cận truyền rằng Đức Vua muốn gặp con. Con chỉ biết vậy thôi ạ.”
“Ta biết. Cha con có khỏe không, Zerah ấy?”
“Cha con khỏe ạ. Nhưng đêm lạnh làm ông bị đau khớp ạ.”Abidan không hiểu tại sao mình lại nói thêm câu thứ hai đó.
“Cuộc sống là thế đấy. Đã nhiều năm nay ta chưa gặp cha con rồi.”
Abidan không tin nổi tai mình nữa. “Đức Vua biết cha con ạ?”
“Ừ. Ông ấy đã cho ta rất nhiều lời khuyên hay, giúp đỡ ta khi ta còn là một vị vua trẻ tuổi. Con có biết về những lời khuyên đó không?”
“Không, thưa Đức Vua. Con không biết.”
“Lâu lắm rồi, từ khi con chưa ra đời cơ, ta đã hứa với cha con là ban cho ông ấy bất cứ ân huệ nào mà ông ấy cầu xin.Trong số rất nhiều thứ mà ông ấy có thể cầu xin ta, ông ấy chỉ cầu xin ta dạy dỗ con.”
“Con ư?”
“Ông ấy biết một ngày nào đó mình sẽ có một đứa con trai, và ông ấy muốn điều tốt nhất cho nó. Ta sẽ là thầy dạy của con trong một số lĩnh vực.”
“Con không xứng đáng để làm Người mất thời gian đâu, thưa Đức Vua.” Abidan cúi thấp đầu.
“Để rồi xem.”
“Con sẽ học gì ạ?”
“Con có nhìn thấy cung điện của ta không?”
Abidan gật đầu. “Có ạ. Đó là cung điện đẹp nhất mà con được thấy... Còn đẹp hơn cả Đền Thánh ạ, đương nhiên là... cũng do Người xây nên.”
“Mất bảy năm thì xây xong Đền Thánh, còn cung điện này phải mất 13 năm mới xây xong đấy. Ta đã học hỏi được rất nhiều trong những năm qua, và Chúa đã ban cho ta sự khôn ngoan. Ta sẽ chia sẻ sự khôn ngoan của ta cho con.”
“Thưa Đức Vua, người ta nói rằng Người biết hơn 3.000 câu cách ngôn và châm ngôn.”
“Đúng vậy, và ta sẽ chia sẻ một số với con, nhưng con phải hứa là sẽ lắng nghe và chú tâm đến những lời dạy của ta. Con có hứa như vậy không?”
“Có ạ, thưa Đức Vua.”
“Thế thì, bắt đầu học nào...”
Comments powered by CComment