Có một cái gì đó nhồn nhột ở chân. Cậu khẽ hất chân. Một giây sau, có ai đó kéo lê Abidan trên sàn đá. Cha cậu chẳng nói chẳng rằng trong khi túm chặt hai bàn chân của Abidan. Có làu bàu thì cũng như nước đổ lá khoai. Zerah đã không buông chân cậu bé ra cho đến khi ông lôi đứa con trai ra đến cửa trước, rồi đến khoảng sân nhỏ trước nhà. Như mọi nhà ở khu này, cái sân là nơi gia đình nấu ăn và ăn uống. Mùi khói từ muôn vàn cái bếp đang bốc lên không trung.
Zerah thả chân Abidan ra, nhưng trước khi cậu có thể đứng dậy, cha cậu đã cầm một bình nước và dội hết lên mặt Abidan. Cậu biết tốt nhất là không kêu ca. Vài phút sau, cậu đã thay xong quần áo và vào trong xưởng mộc để thu dọn những mảnh gạch vụn còn sót lại do việc xây dựng ngày hôm qua và mài dụng cụ. Cậu vội vã làm tất cả mọi thứ. Cậu buộc phải làm thế. Vì Abidan lại sắp phải đi gặp nhà vua.
Cậu không có thời gian để mà ăn sáng nữa, không có thời gian để xin lỗi cha vì đã biếng nhác. Cuối cùng, cha cậu đã nói câu đầu tiên trong buổi sáng hôm nay: “Đi đi.”
Abidan toát mồ hôi khi cậu chạy dọc theo con đường trong thành phố để cố gắng đến cung điện đúng giờ. Cậu tự trách mình đã quá lười biếng.
Trên gương mặt quen thuộc của viên quan hầu có một cái chau mày. “Cậu đến muộn rồi đấy, cậu bé.”
“Vâng. Đó là lỗi của cháu ạ. Cháu xin lỗi.”
“Hãy dành lời xin lỗi của cậu cho Đức Vua nhé.”
Như lần trước, ông ta dẫn cậu qua tòa nhà lớn rồi đến Điện Chầu. Abidan đứng chôn chân ở cửa. Vua Solomon đang ngồi trên ghế quan tòa, có hai người đàn ông trạc tuổi cha của Abidan đang đứng trước nhà vua. Abidan đợi ở ngưỡng cửa trong khi viên quan hầu thông báo với nhà vua là cậu đã đến.
Solomon quay đầu lại, mắt ông trông lạnh như đá dưới sông. Ông chỉ vào Abidan, sau đó ra hiệu cho cậu bước vào. Abidan không dám làm phí phạm thêm thời gian của nhà vua.
“Đức Vua vạn tuế. Con xin lỗi vì đã đến muộn ạ...”
“Thôi đi, con trai. Hãy ngồi đi.” Ông chỉ cái bậc thấp nhất của cái bục. Abidan ngồi xuống, thầm biết ơn nhà vua vì đã cho phép cậu ở lại. Các câu hỏi tràn ngập tâm trí của cậu.Tại sao lại có hai người đàn ông ở đây? Abidan biết nhà vua thường đích thân ngồi xử án khi có kiện tụng. Câu hỏi bức xúc nhất là: Tại sao cậu, đứa con của một người thợ mộc nghèo, lại được phép có mặt ở đây?
“Chúng ta có thể bắt đầu,” Solomon nói. “Ngươi, Kenan, ngươi muốn khiếu nại điều gì. Ta sẽ nghe nhà ngươi nói trước.”
“Vâng, thưa Đức Vua. Con đã bị chơi xấu, bị nói dối, bị lừa lọc, và đã bị mất hết số tài sản ít ỏi của con vì người đàn ông này.” Ông ta chỉ vào một người đàn ông khác, một người cao và gầy, có khuôn mặt nhẵn nhụi. Tuy nhiên, gương mặt của người đang tố cáo ông ta lại có những nếp nhăn sâu, khuôn mặt của những người làm việc cả ngày dưới nắng. Bộ râu của ông ta có nhiều sợi bạc hơn những người khác, nhưng Abidan đánh giá ông ta là người trẻ hơn.
“Điều đó không đúng, thưa Đức Vua...”
Một cái nhìn nghiêm khắc của Solomon khiến người kia im bặt. Nhà vua quay sang nhìn Kenan. “Nói tiếp đi”. Nhà vua có vẻ buồn chán.
“Thưa Đức Vua, vị thẩm phán anh minh của toàn thể dân chúng Israel, con tin rằng người này phải trả lại con mọi khoản tiền mà con đã đầu tư thông qua ông ta.”
“Nhà ngươi đã đưa tiền cho Aziel để đầu tư sao?”
“Đúng ạ, thưa Đức Vua. Ông ấy hứa sẽ giúp con giàu lên rất nhanh, ông ấy đã nói dối con, lấy tiền của con, nhưng con đã chẳng giàu lên được ạ.”
Abidan nghe có tiếng ậm ừ khe khẽ trong cổ vua Solomon.
“Nhà người trả lời thế nào đây, Aziel?”
“Thưa Đức Vua thông thái và nhân từ, những gì Kenan nói đều là nói dối ạ. Con đã cho ông ta một cơ hội để “kiếm được nhiều tiền hơn ông ta đã từng kiếm được trong cuộc sống khốn khổ của ông ta, nhưng ông ta đã quá lười biếng, không làm đúng theo kế hoạch của con ạ.”
“Thế đó là kế hoạch gì, Aziel?”
“Con tin chắc là Đức Vua sẽ nhìn nhận cực kỳ thông thái trong ý tưởng này. Như Đức Vua đã biết, khách hành hương từ các nước phương Bắc và rất nhiều vùng xa xôi phía Nam của vương quốc chúng ta đến Jerusalem trong mùa lễ trọng, nhất là lễ Quá Hải và lễ Tạ Mùa. Nhiều người đến để làm lễ hiến sinh tại Đền Thánh.” Aziel mỉm cười. “Một ngày nọ, khi nhìn những người hành hương tại Đền Thánh, con chợt nghĩ ra là nhiều người trong số họ cần vật nuôi để hiến tế. Như Người đã biết, thưa Đức Vua, nhiều loại vật nuôi được sử dụng trong lễ hiến sinh, và rất nhiều khách hành hương đánh mất chúng trên đường hành hương, nên họ buộc phải tìm mua cừu non hay chim bồ câu.”
“Và ngươi bán những con vật nuôi đó cho khách hành hương có phải không?” Solomon hỏi.
“Con không trực tiếp bán, thưa Đức Vua. Con đã thu xếp để mua những con vật đó với giá hạ, và những người khác bán chúng cho con. Người ta mua những con vật đó từ con, sau đó bán lại cho khách hành hương.”
“Và ngươi kiếm lời thông qua việc bán chác của họ?”
“Vâng, thưa Đức Vua.”
Solomon quay sang Kenan. “Ngươi có thể trả lời.”
“Thưa Đức Vua, ông ta đã không nói hết toàn bộ câu chuyện ạ. Ông ấy đã bắt con mua nhiều hơn số con có thể bán được. Ông ấy cũng bán cho các đối thủ cạnh tranh của con nữa. Con đã bán được một số nhưng không đủ để lấy lại vốn đầu tư ban đầu. Ông ấy nói với con rằng vì con lười biếng, nhưng hàng ngày con đã phải làm việc từ sáng đến tối.”
“Con đâu có thể làm thế, thưa Đức Vua. Con là một người hào phóng. Người vợ thân yêu của con thường bảo con rằng con đã cho đi quá nhiều. Con đã tạo cho Kenan và tất cả những người làm việc với con cơ hội tuyển người làm việc cho họ, và nếu họ tuyển người, con cho phép họ chia nhau lợi nhuận mà họ kiếm được.”
“Ta đã nghe đủ rồi,” Solomon nói. “Kenan.”
“Dạ, thưa Đức Vua.”
“Nhà ngươi là một kẻ ngốc. Ngươi đã ký một thỏa thuận chỉ có thể dẫn ngươi đến sự hủy hoại. Tại sao ngươi lại chấp nhận một đề nghị như thế?”
Người đàn ông nhìn như thể có ai đó đã đâm cho anh ta một mũi giáo. “Con đã được nghe hứa về một lợi nhuận đến rất nhanh chóng nhưng chỉ phải làm một công việc nhỏ thôi.”
“Và ngươi đã tin phải không?” Solomon lắc đầu. “Ngươi không thấy là điều đó dường như quá lý tưởng để có thể trở thành hiện thực hay sao?”
Người đàn ông này cúi đầu.
Solomon tiếp tục. “Người trồng cấy trên mảnh ruộng của mình sẽ dư thừa thức ăn, còn người theo đuổi mộng tưởng sẽ dần dần trở nên đói nghèo.” [Cách ngôn 28:19]. Nhà vua ngừng lại. “Ngươi có hiểu câu cách ngôn đó không, hở Kenan?”
“Con cho là thế, thưa Đức Vua.”
“Abidan, hãy giải thích câu cách ngôn này đi.”
Một mũi tên hãi hùng bắn trúng vào tim Abidan. Cậu đã đứng lên, thấy ngạc nhiên rằng không hiểu sao cậu lại có thể làm được một kỳ tích như thế. “Vâng, thưa Đức Vua.” Cậu đứng đối mặt với Kenan và cố gắng để không run rẩy. Một cậu bé 13 tuổi đã được coi là một người đàn ông, nhưng thật không phải lẽ khi một người còn ít tuổi như thế lại giảng giải cho một người cao tuổi. “Câu cách ngôn của Đức Vua ngụ ý rằng, người khôn ngoan là người làm việc chăm chỉ trong lĩnh vực của mình và không tin vào những lời hứa hẹn của người lạ về sự giàu sang.” Abidan quay sang phía nhà vua để xem mình giải thích như thế có đúng không. Nhà vua gật đầu.
“Một câu cách ngôn khác đây, Kenan: ‘Ai đi với người khôn ngoan thì khôn ngoan thêm, nhưng nếu là bạn đồng hành của những kẻ ngu dại thì sẽ bị tổn hại.’” [Cách ngôn 13:20]. Khi Solomon nói từ “kẻ ngu dại”, ông quay mặt về phía Aziel. “Liệu có cần cậu bé này giải thích câu cách ngôn này không?”
Cả hai người đàn ông đều nói không cần.
Solomon ngồi thẳng lại trên ngai vàng. “Kenan và Aziel, hãy nghe ta phán xử đây. Ngươi, Kenan, hãy để cho lòng tham dẫn đường cho ngươi. Vì thế, ta sẽ không bênh vực ngươi đâu.Những gì ngươi đã mất thì cũng đã mất rồi. Có lẽ bây giờ ngươi đã khôn ngoan hơn lúc ngươi mất tiền đấy nhỉ?”
Kenan cúi thấp đầu. “Vâng, thưa Đức Vua.”
Abidan nhìn thấy một nụ cười thô thiển trên mặt Aziel. Nhưng nó biến mất vào lúc Solomon chuyển sự chú ý của mình sang người đàn ông này. “Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa, Aziel, nhất là trong căn phòng này. Lòng tham của Kenan đã che mất tầm nhìn của ông ta. Còn lòng tham của ngươi đã tước đi danh dự của ngươi. Nếu nhà ngươi còn có một chút khôn ngoan nào, Aziel ạ, ngươi sẽ phải suy nghĩ lại về những gì ngươi đã làm và những thiệt hại mà ngươi đã gây ra cho người khác. Hãy đi đi cho khuất mắt ta... Đi ngay đi.”
Aziel mở miệng như muốn nói, sau đó ông ta đổi ý. Abidan nghĩ rằng đó là một quyết định rất khôn ngoan. Aziel bước ra khỏi phòng mà không dám ngoái đầu nhìn lại.
“Kenan, ngươi đã đến với ta vì công lý. Ngươi không tin là ngươi đã nhận được nó. Nhưng có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ tin. Ngươi cũng có thể đi được rồi.”
Sau khi Kenan đã đi ra, Solomon từ ngai vàng đứng dậy và bước xuống các bậc thềm. “Con có hỏi gì không, Abidan?”
“Con không đủ khôn ngoan để hiểu những gì con đã chứng kiến ạ.”
“Con nghĩ rằng quyết định của ta là một quyết định tồi.Con cảm thấy rằng ta nên xử Aziel phải trả lại tiền cho Kenan.Ta nói có đúng không?”
“Người luôn luôn đúng, thưa Đức Vua.”
“Ai đã bắt buộc Kenan thỏa thuận với Aziel?”
“Không ai cả, thưa Đức Vua. Chính bản thân ông ấy quyết định làm như vậy, nhưng Aziel đã hứa giả dối.”
Solomon lắc đầu. “Những lời hứa đó không giả dối, nhưng chúng đã được phóng đại, một cái gì đó Kenan cần phải nhận ra. Đối với con, kế hoạch của Aziel có vẻ khôn ngoan phải không?”
“Không, thưa Đức Vua.”
“Tốt. Có phải chúng ta không biết rằng một người phải chịu trách nhiệm về hành động và việc kinh doanh của riêng mình không?”
“Chúng ta có biết, thưa Đức Vua.”
“Ta đã không bênh vực Kenan bằng cách buộc Aziel trả lại tiền cho ông ta. Có lẽ là Kenan sẽ trở nên khôn ngoan hơn mặc dù nghèo đi.”
“Nhưng Aziel sẽ không tiếp tục làm như vậy đối với người khác chứ ạ?”
“Ta ngờ rằng đó là sự thật, Abidan ạ. Có nhiều người tìm cách nhanh nhất để trở nên giàu có, đi con đường ngắn nhất dẫn đến sự giàu có. Cuối cùng, nó khiến họ phải chi phí nhiều hơn là thu được. Aziel sẽ phải khốn đốn vì hành động của mình. Những người như ông ta luôn như vậy. Hãy hoàn tất câu này, Abidan: ‘Nếu có một con đường dễ dàng để đến với sự giàu có và an khang, thì...’”
Abidan suy nghĩ một lúc. “... thì mọi người sẽ đều giàu có và an khang.”
“Đúng đấy, Abidan. Con đường khôn ngoan không phải là con đường dễ dàng dẫn đến giàu có, mà nó chỉ là con đường thẳng nhất thôi. Con có hiểu không?”
“Con hiểu ạ, thưa Đức Vua.”
“Thế thì, hãy về giúp cha con đi.”
Abidan bắt đầu ra về.
“Còn một điều cuối cùng, con trai ạ. Đừng để ta phải chờ đợi một lần nữa nhé.”
Abidan mỉm cười. “Thưa Đức Vua, con xin hứa ạ.”
Comments powered by CComment