Thứ ba, 27 Tháng 6 2017 14:23

Bí Mật Của Vua Solomon – 04. II. BỨC TƯỜNG

Written by
Rate this item
(2 votes)

Bí Mật Của Vua Solomon – 7 Nguyên Tắc Thành Công Về Tài Chính Của Người Giàu Nhất Trong Lịch Sử Nhân Loại  - Bruce Fleet & Alton Gansky

II. BỨC TƯỜNG

Khi Abidan đến cung điện, viên quan hầu cận hôm trước lại ra đón cậu. Cậu lại được dẫn qua những căn phòng lớn ốp panô. Với mỗi bước đi, tim cậu lại đập nhanh hơn một chút. Trong lần gặp trước, nhà vua đã rất nhân từ đối với cậu, do đó cậu cảm thấy ít sợ hơn, nhưng vẫn chưa thấy tự tin hơn.

Khi họ đến Điện Chầu, viên quan hầu cận dừng lại. Abidan cũng làm theo. Ngày hôm trước, căn phòng còn trống, nhưng bây giờ, nhà vua đang ngồi trên ngai vàng và vuốt vuốt bộ râu của ông. Một lúc sau, nhà vua cất tiếng nói, nhưng nói nhỏ đến nỗi Abidan không thể nghe thấy gì. Có hai người đàn ông đang đứng cúi đầu trước nhà vua.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ạ?” Abidan hỏi.

“Nhà vua thường xử án ở đây. Những người này đang có tranh chấp. Nhà vua sẽ đưa ra lời phán xử cuối cùng. Sự khôn ngoan của Người nổi tiếng khắp mọi nơi.”

“Thế Người có chia sẻ sự khôn ngoan đó cho người khác không ạ?”

“Nếu không thế thì đã không được coi là khôn ngoan rồi. Người sẽ chia sẻ sự khôn ngoan cho cậu. Người chia sẻ sự khôn ngoan ở những nơi cần chia sẻ.”

Hai người đàn ông đi ra, và viên quan hầu cận đưa Abidan vào Điện Chầu. Ánh sáng tràn qua các cửa sổ gần trần nhà cao, lấp loáng trên các bức tường. Solomon đứng lên và ra hiệu cho Abidan đến gần.

“Ta rất vui khi gặp lại con, Abidan ạ. Đêm qua con ngủ ngon chứ?”

“Con đã suy nghĩ về tất cả những điều Đức Vua đã dạy con ngày hôm qua ạ.”

“Liệu nó có đúng với con không?”

“Đúng ạ, thưa Đức Vua.”

Solomon có vẻ hài lòng. “Hãy đi với ta.” Ông bước xuống các bậc thềm của ngai vàng để đi xuống sàn nhà lát đá. “Ta muốn cho con xem cái này.”

Abidan tránh sang một bên rồi theo sau nhà vua. Solomon dẫn cậu đi qua cung điện, đến cái sân mà hôm qua cậu đã được gặp nhà vua, rồi ra phía sau tòa nhà. Cách đó một khoảng ngắn, có sáu người thợ đang xây một bức tường bao của khu vườn.

“Con nhìn thấy gì nào?” Solomon hỏi.

“Những người thợ ạ,” Abidan nói, sau đó nghĩ rằng mình cần nói cụ thể hơn. “Thợ xây ạ.”

“Họ đang làm gì?”

“Họ đang làm việc, thưa Đức Vua.”

Solomon thở dài. “Hãy nhìn gần hơn xem nào.”

Abidan nhìn kỹ những người đàn ông đó một lúc. “Họ đang dỡ đá ra khỏi bức tường ạ.”

“Đúng.”

“Con không hiểu, thưa Đức Vua. Bức tường trông còn mới và còn tốt.”

“Đúng là nó còn mới,” Solomon nói. “Mới xây mười ngày trước.”

“Vậy tại sao lại phải phá nó đi ạ?”

“Nó được xây tốt và chắc chắn, nhưng không đúng theo kế hoạch. Người thợ cả mà ta thuê để làm công việc này phải đi đến Galilee, còn những người thợ của ông ấy tiếp tục xây bức tường này. Ông ấy đã để lại hướng dẫn cụ thể về cách làm, cần phải có đoạn cong ở chỗ nào. Khi ông ấy từ miền Bắc trở về, bức tường đã được xây xong nhưng không đúng thông số kỹ thuật do ông ấy đề ra.”

“Vì vậy, Người đã bắt ông ấy phải làm lại.”

“Không. Ta không ra lệnh như vậy.”

Abidan nhìn Solomon. “Nhưng thưa Đức Vua, ông ấy đã đến đây và đang làm việc đó cùng với những người thợ của mình.”

“Ông ấy đến chỗ ta ngay hôm ông trở lại, xin lỗi ta, và đề nghị ta cho phép dỡ bỏ các phần không đúng của bức tường và xây lại nó đúng như đã thiết kế. Tất nhiên là ta đồng ý.”

“Ông ấy đã đề nghị sửa chữa sai lầm của mình sao?”

“Ông ấy nhận trách nhiệm về công việc của mình. Ông ấy đề nghị làm cho đúng.”

“Ông ấy có đổ lỗi cho những người thợ của mình không ạ?”

Solomon lắc đầu. “Không, Abidan ạ, ông ấy đã không đổ lỗi. Ông ấy nói rằng đó là lỗi của chính mình.”

“Nhưng thưa Đức Vua, ông ấy đã đi vắng cơ mà.”

“Chính xác. Chuyện này dạy cho con điều gì nhỉ?”

“Hãy thuê người một cách khôn ngoan ạ.”

Solomon cười. “Đúng, như thế là khôn ngoan, nhưng không phải bài học ngày hôm nay của con. Hãy nghĩ lại xem nào.”

“Người đàn ông này tin tưởng những người thợ của mình sẽ làm công việc đó một cách đúng đắn, nhưng họ đã làm không đúng.. .” Abidan ngây người suy nghĩ. “Ông ấy đã không đổ lỗi cho thợ mà đổ lỗi cho chính mình.”

“Tốt. Tiếp tục đi.”

“Con không biết ạ.”

“Ta tin rằng con biết. Bây giờ, ông ấy và những người thợ của mình đang làm gì nhỉ?”

“Đang đập ra và xây lại bức tường.”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì nó đã được xây không đúng... và người thợ cả đó tin rằng trách nhiệm của ông ấy là phải làm những gì ông ấy hứa”

“Rất tốt, Abidan ạ. Từ ‘trách nhiệm’ chính là điểm mấu chốt. Người thợ cả này là một trong những người mà ta yêu mến. Ông ấy đã làm một việc hiếm có, không phải vì ta yêu cầu, mà vì ông ấy nhận trách nhiệm về công việc của mình.”

“Vì vậy, nếu con là người khôn ngoan, con sẽ không chối bỏ trách nhiệm của mình về... việc làm của con phải không ạ?”

“Và về các quyết định, các vấn đề tài chính, về gia đình, và tất cả mọi điều.”

“Con biết ạ.”

Solomon nhắm mắt và đọc, “Các kế hoạch của một người mẫn cán sẽ đem lại lợi nhuận, và chắc chắn là sự vội vàng sẽ dẫn đến đói nghèo.”

“Một câu cách ngôn.”

“Đúng. Nó có nghĩa là gì?”

“Làm việc chăm chỉ dẫn đến sự giàu có.”

“Không, nói như vậy cũng đúng. Nhưng ta không đề cập đến làm việc chăm chỉ.” Solomon đọc lại câu cách ngôn.

“Đức Vua đã nói ‘chăm chỉ.’”

“Một người khôn ngoan là một người chăm chỉ. Ông ấy không chỉ làm việc siêng năng, mà còn làm việc một cách đúng đắn, ông ấy làm việc có kế hoạch, ông ấy biết thành quả cuối cùng sẽ như thế nào. Người thợ cả của chúng ta biết bức tường cần phải như thế nào. Đó là mục tiêu của ông ấy, nhưng những người thợ mà ông ấy giao nhiệm vụ đã không làm được cái việc hiện thực hóa mục tiêu của ông ấy, do đó, ông ấy đang tự mình xem xét lại nó. Bài học ở đây là gì nào?”

“Đừng quá tin tưởng vào người khác...” Abidan nhìn thấy một vết nhăn hằn nơi miệng nhà vua. “Đặt một mục tiêu và làm việc hướng tới mục tiêu đó.”

“Đúng. Thế ai sẽ chịu trách nhiệm về mục tiêu đó?”

“Người thợ cả ạ.”

“Thế trong cuộc sống của con thì sao?”

Ý nghĩa bỗng trở nên rõ ràng. “Con sẽ chịu trách nhiệm. Để trở nên khôn ngoan và giàu có, con phải mẫn cán - làm việc chăm chỉ, nhưng phải có một mục đích rõ ràng. Con chịu trách nhiệm về những gì con mơ ước, về những gì con làm.”

“Con đã khôn ngoan thêm rồi đấy, Abidan ạ, nhưng phải cẩn thận. Con phải nhìn nhận vượt lên trên tiền bạc. Bất cứ ai, nếu quá yêu tiền bạc sẽ không bao giờ có đủ tiền bạc; nếu quá yêu sự giàu có thì sẽ không bao giờ cảm thấy hài lòng với thu nhập của mình.”

“Con nghĩ rằng con đã hiểu rồi ạ. Người thợ cả làm cái việc bổ sung này không phải vì tiền, mà vì ông ấy chịu trách nhiệm về bức tường trông như thế nào và nó được xây ở chỗ nào.”

“Người thợ cả tin rằng ông ấy đang mất tiền, mà hiện tại thì thế thật. Ta sẽ thưởng cho sự mẫn cán của ông ấy. Bây giờ, Abidan, hãy nói cho ta biết, chỉ bằng một câu thôi, con đã học được điều gì?”

“Chính con phải chịu trách nhiệm về những ước mơ của con, tiền bạc của con, và công việc của con. Để trở nên khôn ngoan, con phải mẫn cán trong mọi công việc.”

“Hai câu mất rồi, Abidan. Nhưng chấp nhận được.”Solomon quay người và bắt đầu đi trở lại cung điện. “Ta phải quay lại để xét xử một vụ tranh chấp giữa hai người phụ nữ đây.”

 

Read 2997 times Last modified on Thứ ba, 07 Tháng 9 2021 19:23
Quang Harvest

Nên bây giờ còn có ba điều nầy: đức tin, sự trông cậy, tình yêu thương; nhưng điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu thương. [1 Cô-rinh-tô 13:13]

Comments powered by CComment

Chúng tôi đang phát hành nhiều Music Video nhạc mới trên

Liên Hệ

Mục Vụ Chia Sẻ Niềm Tin
Hy Vọng & Tình Yêu
www.quangharvest.com
Email: info@quangharvest.com

Nhận Bản Tin

Đăng ký để nhận thông tin cập nhật