Dựa vào chiếc bàn làm việc cũ của cha mình, Abidan chăm chú theo dõi cử động của cậu bé. Ông nhớ lại thời gian, khi cha ông dạy ông cách vung rìu.
“Yoshua.” Abidan vuốt bộ râu đã điểm bạc của mình. “Cháu phải làm chậm thôi.”
Cậu bé giật mình khi nghe thấy giọng nói của Abidan. “Cháu xin lỗi, cháu không nghe thấy ông đến ạ.”
“Ta biết.” Abidan đứng dậy và cầm lấy cái cán dài của chiếc rìu và đứng dạng chân trước khúc gỗ đang nằm trên sàn nhà. “Hãy sử dụng nhát đẽo ngắn hơn, Yoshua ạ. Nếu cháu vung quá mạnh và quá nhanh, thì cháu sẽ đẽo đi nhiều gỗ hơn mức cần thiết đấy.” Abidan đặt lưỡi cắt kim loại ở phần cuối của chiếc rìu lên khúc gỗ, tại chỗ mà Yoshua đã đẽo, sau đó vung cán rìu lên và chém xuống, hướng lưỡi rìu sắc vào lớp vỏ cây chứ không hướng vào phần gỗ có màu sáng. Một phần vỏ cây đã được đẽo đi. Abidan làm vậy nhiều lần cho đến khi ông loại bỏ hết lớp vỏ cây.
“Hãy đến đây, Yoshua. Hãy nhìn vào chỗ mà ta vừa đẽo và chỗ cháu đang làm đi. Cháu thấy gì?”
“Chỗ của ông trơn tru hơn nhiều ạ. Cháu đã đẽo vào phần gỗ mềm.”
“Chính xác. Điều quan trọng là kiểm soát và tập trung. Những công nhân mới thường cầm ở chỗ quá cao trên cán rìu. Để kiểm soát tốt hơn, hãy cầm cán ở gần lưỡi rìu và sử dụng những nhát đẽo nhẹ và ngắn, chỉ đẽo đi lớp vỏ cây. Hiểu chưa?”
“Vâng. Cháu hiểu rồi ạ. Vung rìu ngắn hơn. Cầm cán rìu ở chỗ thấp hơn.”
“Điều đó là đúng, ít nhất là cho công việc này.” Abidan trao chiếc rìu lại cho cậu bé. “Hãy làm lại nào.”
Yoshua chọn một vị trí trên khúc gỗ và vung rìu theo cách Abidan đã chỉ dẫn cậu ta.
“Cảm thấy thế nào? Cháu có kiểm soát được cây rìu tốt hơn không?”
“Có ạ. Lẽ ra cháu phải biết cách này.”
Abidan cười to. “Đừng tự làm khổ mình, Yoshua ạ. Tất cả mọi người đều học hỏi từ những người khác và từ kinh nghiệm. Ta đã học được từ cha ta khi ta bằng tuổi cháu. Thời đó cách đây đã lâu rồi, khi đó chỉ có cha ta và ta làm việc với nhau. Có nhiều thay đổi quá.”
“Ông là người thợ mộc giỏi nhất ở vùng này. Cha cháu nhắc nhở cháu hằng ngày là, cháu thật may mắn khi được làm việc với một người thầy có thiện chí.”
“Cha cháu đã đề nghị ta dạy cháu nhiều điều khác nữa chứ không chỉ nghề mộc, Yoshua ạ.”
“Cha cháu chưa bao giờ kể với cháu là đã quen ông như thế nào ạ.”
Abidan mỉm cười. “Ta đã gặp ông ấy từ nhiều năm trước, khi ông ấy vẫn còn là một đứa bé trong vòng tay của bà nội cháu. Khi đó ta mới mười ba tuổi. Cha của bà nội cháu là một viên quan hầu trung thành dưới triều vua Solomon.” Ông dừng lại. “Họ đã dạy cho ta một bài học quan trọng về việc giúp đỡ những người khác.”
“Họ dạy ông?”
“Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy bà nội của cháu trên đường phố, bà đang phải vật lộn để nhặt một bó lanh bị rơi. Bà đang phải bế đứa trẻ sau này sẽ trở thành cha của cháu.” Abidan nghiêng người tựa vào cái bàn làm việc đã cũ của cha mình và vuốt ve một tấm ván gỗ. Mặc dù đã gần ba mươi năm kể từ khi cha ông qua đời, Abidan vẫn còn nhớ cha ghê gớm. Ông thở dài, sau đó đưa sự chú ý của mình về với hiện tại.
“Ta nợ mọi người, nợ những bài học mà Đức vua Solomon đã dạy cho ta. Ta đã hứa sẽ dạy cho cháu những bài học tương tự. Ta nợ gia đình cháu nhiều lắm.”
“Ông sẽ chia sẻ các bài học của vua Solomon cho với cháu chứ ạ?”
Abidan gật đầu. “Hãy nói cho ta biết, Yoshua, câu cách ngôn này có nghĩa là gì? ‘Hãy xây công trình phụ trợ và trồng cấy xong đã; rồi hẵng xây ngôi nhà của mình’” [Cách ngôn 24:27].
Yoshua nhìn xuống sàn nhà và lặp đi lặp lại câu cách ngôn đó...
Comments powered by CComment